Kỳ 3 (kỳ cuối):
Kiểu chữa bệnh kỳ lạ
Kỳ 2 : NHẤN VÀO ĐÂY
Như đã nói ở kỳ
trước, ngôi đền Thó (thôn Tảo C, xã Lương Tài, Văn Lâm, Hưng Yên), được tổ tiên
dòng họ Trần Ngọc xây dựng từ thời Bắc thuộc, hơn 1.000 năm trước. Đời nọ nối
tiếp đời kia, những người được phân công trông giữ đền buộc phải làm công việc
kỳ lạ, đó là chữa bệnh tâm thần cho người dân.
Người dân trong
vùng tin rằng, ngôi đền này có khả năng “bắt ma”, nên có khả năng chữa những
bệnh tâm thần do “ma nhập”.
Thực tế, những ông
tự nhang khói cho đền không tin vào chuyện ma quỷ, mà họ được truyền lại bí
quyết “trị điên” theo phương pháp từ xa xưa, rất đơn giản nhưng hiệu nghiệm.
Cách trị bệnh tâm
thần của anh Nguyễn Văn Tự cũng như thế hệ cha ông đều theo một công thức chung
từ xa xưa truyền lại. Bước đầu tiên mang tính chất lễ nghi, nhưng buộc phải
thực hiện, đó là lễ xin “Thánh” để tiếp nhận.
Gia đình đưa người
bệnh đến, ngồi ở trong đền. Sau khi thực hiện xong các nghi lễ theo quy định từ
xa xưa, chủ đền sẽ “xin” tổ tiên bằng việc gieo quẻ âm dương. Nếu tổ tiên “đồng
ý” thì chủ đền mới dám nhận bệnh nhân.
Anh Tự kể: “Mặc dù
tôi sinh ra và lớn lên cạnh ngôi đền này mấy chục năm rồi, chứng kiến việc chữa
trị người điên của ông nội, rồi đến bố tôi, nhưng có nhiều chuyện đến bây giờ
tôi cũng không giải thích nổi, chỉ có thể tin vào những sự ứng nghiệm của tâm
linh mà thôi.
Thú thực, tôi
không nghĩ có thánh thần nào can thiệp được vào cái chuyện gieo quẻ, nhưng có
một sự thật, là nếu “Thánh” tiếp nhận bệnh nhân nào, thì chỉ gieo quẻ đúng một
lần là sấp – ngửa ngay, còn “Thánh” không đồng ý, thì có xin đi xin lại cũng
không được.
Những người bệnh nặng thì được chăm sóc đặc
biệt,
được quan tâm từng miếng ăn, giấc ngủ
liên tục để kích thích não bộ
Phần lớn việc gieo
quẻ là được, nhưng cũng có vụ không được. Nếu gieo quẻ không được, thì gia đình
bệnh nhân dù có nài nỉ thế nào tôi cũng không dám nhận, là bởi vì, những trường
hợp đó có ở đền suốt đời cũng không khỏi được bệnh.
Bố tôi ngày xưa
cũng có một lần vì nể người đời, vì thương người điên, mà cứ nhận, dù gieo quẻ
âm dương “Thánh” không đồng ý. Ngay khi bệnh nhân đó đến, cả mấy chục bệnh nhân
ở đền náo loạn, lên cơn. Họ đánh nhau, chửi bới, bỏ trốn, thậm chí đại tiện bậy
bạ cả ở trong đền, không sao đưa vào khuôn khổ được. Thế nhưng, khi đưa người
đó ra khỏi đền, mọi việc lại trở về bình yên.
Theo các cụ, có
nhiều nguyên nhân điên khùng, và dường như “Thánh” biết được trường hợp nào
chữa được, trường hợp nào không thể, nên mới cho thông tin qua quẻ âm dương, để
nhà đền còn biết mà xử sự”.
Theo anh Nguyễn
Văn Tự, khi bệnh nhân được tiếp nhận, thì người nhà không được đến gặp nữa.
Hàng tháng, người thân đóng 5kg đến 30kg gạo và 50 ngàn đồng đến 500 ngàn đồng.
Nhiều bệnh nhân nghèo quá, chẳng có tiền đóng, thì ăn nhờ của người đóng góp
nhiều hơn. Các ông tự trông đền sẽ biết cân đối, tính toán để mọi người được ăn
uống đầy đủ.
Khi không có việc làm, anh Tự vẫn bắt
các bệnh nhân vận động để tăng cường thể
lực
Nhưng điều đặc
biệt là dù gia đình bệnh nhân có giàu thế nào, muốn đóng thêm, anh Tự cũng
không lấy, mà chỉ thu tối đa 500 ngàn đồng mà thôi. Nhà đền không được thu
nhiều tiền, bởi việc chữa trị cho bệnh nhân là việc làm tổ tiên, trời đất giao
phó, chứ không phải công việc kiếm sống, làm giàu.
Ngoài ra, nhà anh
Tự có 2 mẫu ruộng do các cụ để lại cho. Anh cùng các bệnh nhân cày cấy, trồng
trọt lấy đó làm nguồn lương thực.
Theo anh Nguyễn
Văn Tự, với người bệnh tâm thần, đầu óc họ như tờ giấy trắng, giống một đứa
trẻ, nên cũng phải có cách ứng xử khác bình thường. Bước đầu tiên, khi đưa
người tâm thần đến, phải dùng biện pháp mạnh, khiến họ quên luôn gia đình.
Hầu hết các bệnh
nhân khi được đưa đến đền Thó đều khóc lóc đòi theo người thân về nhà như kiểu
trẻ con lần đầu đi học mẫu giáo, hoặc nhảy tường bỏ trốn, nên không điều trị
được. Với những trường hợp đó, thì người thân phải mắng mỏ nặng lời, thậm chí…
“từ mặt”.
Trong quá trình
trị bệnh, người thân tuyệt đối không được đến thăm, để người bệnh quên hết quá
khứ. Khi họ nghĩ rằng, không còn người thân thích, không còn chỗ bấu víu nữa,
thì họ buộc phải ở lại, sống cùng người lạ.
Người bệnh tự nấu nướng, chăm sóc lẫn
nhau
Theo kinh nghiệm
các cụ truyền lại, điều quan trọng nhất để trị bệnh tâm thần, là phải đảm bảo
miếng ăn, giấc ngủ cho người bệnh. Họ phải được ăn uống đầy đủ và được ngủ
ngon, ngủ sâu, để ổn định về mặt thể chất.
Chính vì thế, với
những bệnh nhân nặng, anh Tự phải xúc cho họ ăn, trông cho họ ngủ. Nhiều bệnh
nhân tâm thần rất biếng ăn, thường tìm cách đổ trộm đồ ăn đi, nên anh Tự phải
theo dõi sát sao, ép họ ăn hết suất.
Anh Tự bảo, đêm
nào cũng thức đến 2 giờ sáng và 5 giờ đã dậy rồi. Sở dĩ, anh vất vả như vậy, là
vì nửa đêm bệnh nhân rất hay trở dậy đi vệ sinh. Trong hoàn cảnh nửa tỉnh nửa
thức, họ sẽ biến thành người khác, nghĩ ra đủ trò kỳ quái như thể ma làm. Nếu
không có bóng dáng của anh, có thể họ sẽ làm nhiều điều kỳ quặc.
Ở đền, những người
tỉnh táo sẽ chăm sóc người “say”, tức bệnh nặng, không tự phục vụ được cho
mình.
Hàng ngày, người
bệnh sẽ được ngồi trong đền nghe đọc kinh, nghe anh Tự thuyết giảng về Phật
pháp, về làm người và rất nhiều thứ. Điều anh Tự không lý giải được, đó là, khi
ngồi trong đền, nghe đọc kinh, những người tâm thần đều nhu mì, không phá rối.
Có những bệnh nhân
từng giết người, thậm chí giết cả người thân, có bệnh nhân khỏe đến nỗi dùng
tay bẻ song sắt bệnh viện trốn ra ngoài, nhưng đến đây đều hiền lành như cục
đất.
Có bệnh nhân, gầy
tong teo, mọi người đồn là quỷ ám, lúc nào cũng vắt hai chân lên cổ và đi bằng
tay. Thế nhưng, không hiểu sao, khi đưa vào trong đền, vút một cái đã thấy vắt
vẻo trên xà như con ếch. Những người khác nhìn thấy cảnh đó sẽ nghĩ là quỷ ám,
chứ người thường không thể làm được điều đó, nhưng anh Tự gặp những chuyện khó hiểu
đó nhiều rồi, nên thấy bình thường.
Khi những bệnh
nhân đã bình tâm, không phá phách nữa, thì anh Tự giao cho làm những việc đơn
giản, như quét sân, nhặt lá. Khi bệnh tình tiến triển tốt, thì được giao làm
những việc phức tạp hơn như nhặt rau, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, nấu
nướng…
Ngoài những bệnh
nhân nặng, số còn lại không lúc nào được ngơi tay, ngơi chân. Ngoài ăn, ngủ,
thì lao động là việc tối quan trọng để điều trị tâm thần. Vậy nên, trong xóm,
nhà nào có công to việc lớn, anh Tự đều tìm cách xin việc cho các bệnh nhân
làm. Mùa cấy thì cấy hái, mùa gặt thì thu hoạch, rồi cuốc đất, đắp bờ mương cho
cả xóm.
Gia đình nào trong
làng, xã xây nhà thì tiết kiệm được đáng kể vì có một đội ngũ phu hồ, thợ xây
đông đảo làm việc miễn phí giúp gia chủ. Nhiều lúc, không có việc gì làm, anh
Tự phải mua mấy xe cát đổ trong sân, rồi sai các bệnh nhân xúc chỗ nọ đổ ra chỗ
kia.
Theo anh Tự, khi
họ bận rộn làm việc, bộ não được kích thích, thì tư duy sẽ phát triển, đẩy lui
bệnh tật. Điều đặc biệt quan trọng, là phải tạo ra được một cộng đồng yêu
thương, giúp đỡ nhau. Người bệnh nhẹ giúp người bệnh nặng, người khỏe giúp
người yếu. Anh Tự như người nhạc trưởng, như người chỉ huy tạo ra một cộng đồng
đầy tính nhân văn ấy.
Cùng với việc tạo
công ăn việc làm, thì hàng tuần anh Tự đều tổ chức các buổi hát quan họ. Người
khỏi bệnh hát cho người bệnh nặng nghe. Ngoài lúc nghe tụng kinh, giảng đạo,
thì các trò văn nghệ, giải trí, giúp các bệnh nhân được vui vẻ, thư giãn.
Phong Nguyệt
Đúng là nhiều cái không lý giải được, nhưng mình tin là trong ngôi đền này có sự can thiệp về mặt tâm linh rất lớn. Điều này, đáng lẽ nhà nước phải biết để có biện pháp kích thích và động viên gia đình.
Trả lờiXóaMình cũng thấy là ngôi đền này phải được đại tu, phải được chính quyền động viên giúp đỡ một cách tích cực mới phải.
XóaHay tuyệt ! Tiếc là chúng ta không được đến đó tham quan và học hỏi. Nhưng người ta nói Phật thì từ bi, còn Thánh thì 1 ly cũng chấp, nên có được đến đó cũng SỢ lắm, chẳng may mình có gì sai thì chết. Cám ơn TM nhiều ! Chào !
Trả lờiXóaChưa mắc bệnh tâm thần thì muốn vào cũng khó đấy!
XóaCách chữa bệnh này thật là đáng quý và rất nhân văn chị ạ!
Trả lờiXóaEm đã có lần phải uống thuốc thần kinh, đầu cứ cứng như đá, ù lỳ rất sợ. Em phải bỏ ngay thuốc chị ạ!
Cách chữa này rất hay, các bệnh viện chữa cho người bị tâm thần cũng nên áp dụng.
XóaMột cách chửa trị tâm thần rất đặc biêt,nhoài phần tâm linh thì lao động chân tay và Cảm ơn anh chủ ngôi đền đã tạo được một CĐ tình thương chân thật
Trả lờiXóaChia sẻ nhé.Thân mến
Chẳng hiểu sau anh Tự thì con của anh ấy có chịu nối tiếp không?!
XóaRất muốn được đến đây để xem thật hư thế nào.
Trả lờiXóaPhóng viên xin vào còn khó nữa là bọn mình. Mình tin là đền này linh thiêng và đây là sự thật!
XóaEm gái cảm phục anh Tự đã bỏ công bỏ sức chăm sóc người bệnh, ko phải ai cũng có tâm như anh Tự đâu chị, cả đoàn người mắc bệnh tâm thần chứ có phải 1 - 2 người đâu, thật giỏi
Trả lờiXóaChúc chị ngày mới an lành (~_~)
[img] http://i.imgur.com/NVcua3O.gif [/img]
Một mình chăm lo cho đám người này thật là gian nan, nếu không có tâm thì đã bỏ đi như vợ anh ấy rồi. Bái phục!
XóaMình nhiều năm nay thôi đi chùa vì những bát nháo được thấy mặc dù mình tin đạo phật nhân từ...Nhưng nhiều thầy chùa thực thi đạo đã làm mất lòng tin.(nhất là những chùa nổi tiếng.Nhưng nhiều đền chùa của các dòng tộc tồn tại lâu đời nhờ cái tâm của những thầy giữ chùa làm được nhiêu điều tốt cho dân bàng tâm trong sáng Đền Thó này đã luôn lấy tâm để cứu chữa cho con người . không vụ lợi nên mới tồn tại từ dời nọ sang đời kia và chỉ làm công đức dù cách chữa kỳ lạ,nhưng hiệu quả là thước đo đã được chứng minh.
Trả lờiXóaCám ơn bạn đã cho thấy trên đỡi còn nhiều người nhân hậu ...
Cảm ơn DH đã chia sẻ!
Xóa