Bức bối căng phồng trời nổi nóng
Mây quấn chiếc khăn màu tang tóc
Thình lình trút xuống ướt đầm đìa
Gió kéo mây đi “thôi đừng khóc!”
Em đến nhoáng nhoàng tia chớp lóe
Vụt biến tan vào cõi Hư Vô
Chợt đến chợt đi không ước hẹn Bỏ mặc anh hóa đá đợi chờ!