Phải chăng món nợ
tiền duyên?
Truyền từ kiếp
trước cùng lên thuyền tình!
Bên em rạng rỡ
bình minh
Mắt đen lúng
liếng rung rinh gió ngàn
Miệng cười
nghiêng chiếc thuyền nan
Thướt tha duyên
dáng mơ màng phiêu diêu
Hoàng hôn phủ
nắng tím chiều
Thả Hồn vào tiếng
sáo diều bay xa!
Vẩn vơ dưới ánh
trăng ngà
Cùng mây cùng gió
đôi ta bồng bềnh…
Một bài thơ tình thật giàu cảm xúc ví cuộc tình như một con thuyền bồng bềnh trôi trong không gian quên thời gian, thả hồn cùng mây gió! Cô gái phải là người hạnh phúc lắm thì mới làm chao đảo thuyền tình! Phải chăng tình yêu này là duyên nợ từ kiếp trước nên rạng rỡ đến thế? Một bài thơ khiến người đoc ước có được một tình yêu lãng mạn như vậy!
Trả lờiXóachính xác
Trả lờiXóa