Mùa thu cất nắng đi đâu?
Mù sương giăng mắc nỗi sầu chơi vơi
Lá vàng lả tả rã rời
Gió mùa bỗng chốc khơi khơi lan tràn
Thu ơi sao vội héo tàn?!
Thu đi để lại muôn vàn nhớ thương
Đông về lạnh lẽo đêm trường
CÔ ĐƠN cùng nỗi VẤN VƯƠNG tự tình!
CÔ ĐƠN cùng nỗi VẤN VƯƠNG tự tình!